[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 73: Tôi Muốn Được Sống
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Kim Seokjin đang lo lắng đi đi lại lại bên ngoài hành lang, vừa thấy Namjoon mặt lạnh tanh bước ra, vốn dĩ anh đã định chạy lại hỏi tình hình ra sao, nào ngờ toán vệ sĩ của ông ngoại ập tới, chung sức lôi xềnh xệch anh về hướng ngược lại.
  • Chú lạc đà ấy chưa kịp hiểu chuyện gì đã vội vã hét lên thất thanh, gắng hết sức với tay để túm lấy vạt áo của người anh yêu, nhưng chẳng hiểu sao vị cảnh sát mới đây còn nuông chiều, hết mực yêu thương anh bỗng dưng trở mặt mà lướt ngang qua một cách vô tình, tuyệt nhiên chẳng để ý tới khung cảnh hỗn loạn bỏ lại phía sau lưng mình.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Này Kim Namjoon! Namjoon! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?! Mau đứng lại đó cho tôi! Kim Namjoon! Cậu có nghe thấy tôi nói không?
  • Seokjin gào lên thống khổ trong lúc đám người bế thốc anh lên, đặt trên vai chúng và nhanh bước trở vào trong.
  • Phu nhân Kim cũng vừa tới nơi, gặp Namjoon ở cổng, anh lễ phép cúi chào rồi chẳng nói câu gì mà đi luôn. Cô nhìn vào bên trong sân, con trai mình đang bị đưa vào trong tòa biệt phủ nguy nga của ba. Biết đã có chuyện chẳng lành, vị phu nhân vội vàng xách váy lên, đôi giày cao gót lướt nhanh trên nền gạch tấm nâu, suýt chút nữa làm cho chủ nhân bị trật gót bởi sự liều mạng của cô.
  • Vừa kịp rút ngắn khoảng cách, cô đã thấy hậu vệ của bố thẳng tay đẩy Seokjin vào trong căn phòng lớn rồi đóng sầm cửa lại. Khi cô còn đang tức giận đùng đùng, muốn tới thẩm vấn những kẻ hỗn hào dám động vào người thiếu gia thì lão Kim từ đâu bước đến.
  • Ông bình thản chắp tay sau lưng, thong thả nói vọng lên nơi con gái đứng:
  • Ông ngoại của Hoseok
    Ông ngoại của Hoseok
    Cứ để nó ở trong đấy tự kiểm điểm rồi khắc nó sẽ nhận thức được bản thân đã làm bao chuyện nhục nhã ảnh hưởng tới thanh danh gia tộc đến nhường nào.
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Bố à! Seokjin là do con dạy hư, để con đưa cháu về nhà tự dạy dỗ!
  • 'Bốp!'
  • Sau cái tát hằn in năm nốt tay lên má con gái, lão Kim giận dữ trợn trừng mắt thét lên đầy đanh thép:
  • Ông ngoại của Hoseok
    Ông ngoại của Hoseok
    Tao còn phải tiếp tục làm ngơ để mặc mẹ con mày tung hoành phá hoại cái gia tộc này đến bao giờ nữa?! Mày không biết dạy con đàng hoàng, để chuyện ngày hôm nay đi tới cơ sự trầm trọng làm xấu mặt tao, mày còn lời gì biện minh nữa không?
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Con...!
  • Cô nhất thời bối rối, cố tìm cách để bao che cho con. Ngay lúc này, người mẹ đáng thương ấy chỉ nghĩ về an nguy của đứa con mình sau khi nó biết rằng hạnh phúc đầu tiên và duy nhất nó có được đã vĩnh viễn bị tước đi bởi ông ngoại.
  • Lão gia xoay người trở lại phòng khách, đi được vài bước liền dừng, ngoảnh mặt sang nói xuống sau lưng.
  • Ông ngoại của Hoseok
    Ông ngoại của Hoseok
    Mày còn không lập tức đi theo tao vào đây, tao sẽ trực tiếp hỏi tội mày.
  • Người phụ nữ nén nước mắt vào trong tâm, cắn chặt môi mà gượng ép đi theo ba. Cõi lòng cô tan nát, chục năm trước cô đã không giữ trọn được hạnh phúc của bản thân, giờ đây lại một lần nữa chẳng thể bảo vệ hạnh phúc cho con trai mình.
  • Một người đàn bà bạc mệnh đáng chết.
  • ***
  • Trong phòng bệnh nhân, bao quanh cơ thể một người đàn ông đang nằm bất động là chằng chịt những máy móc, thiết bị y tế và hàng loạt các mũi tiêm đâm sâu vào cánh tay xám ngắt, gầy rộc như khung cây rỗng chẳng còn sự sống.
  • Jung Hoseok đứng ở bên ngoài ô cửa kính nhìn vào trong, lòng em không còn bất cứ cảm xúc lo sợ được mất nào nữa, càng không còn oán trách hắn mà chỉ bình lặng chờ đợi người ấy quay trở về.
  • Em ở đây, theo dự đoán của bác sĩ Namgil, hôm nay là ngày hắn sẽ tỉnh.
  • Mặc phục trang y tế kín người, Hoseok một mình đi vào trong phòng. Lặng ngắm nhìn khuôn mặt thanh thản đến đáng hận của kẻ kia, bàn tay em cuộn chặt lại. Tại sao hắn có thể vô tư yên giấc đến vậy, trong khi em còn đang đau khổ thế này?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ho... Hoseok!
  • Min Yoongi mở trừng hai con mắt đã lâu không hoạt động, mới đầu còn mờ mịt, lâu dần cũng ổn định lại. Hắn ra sức điều hòa hơi thở, ngay khi quay qua nhìn bên cạnh giường liền thấy thiếu niên nhẫn nại đứng đợi mình.
  • Vẻ như em đã chờ ở đó rất lâu.
  • Chờ người em yêu từ cõi chết trở về.
  • Jung Hoseok mở hé miệng, lạnh nhạt nói:
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em có thể vờ như không biết những gì bấy lâu nay anh đã giấu, nhưng chuyện này em nhất định phải biết. Thật sự cần được biết.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hoseok à, tôi...
  • Yoongi biết trong nội tâm đối phương giờ đây chập chùng những đợt sóng ngầm chờ đợi thời cơ tung trào, hắn vội vã nhấc bàn tay nặng trịch vì đã lâu không cử động của mình lên, mon men muốn nắm lấy cổ tay em để lấy lòng. Từng mũi kim bén nhọn cựa mình dưới lớp da bủng beo, xanh xao, mỗi khắc chuyển động là một lần hắn nếm trải sâu sắc nỗi đau xác thịt giày vò đến toát mồ hôi hột, lạnh buốt sống lưng.
  • Nhưng dường như lần này em đã không còn nhún nhường để hắn mặc sức giấu giếm mình như mọi khi nữa. Chỉ bằng một câu hỏi lửng cùng với ánh nhìn đầy quả quyết, Hoseok đã dứt khoát giành trọn thế chủ động về phía bản thân, không cho kẻ điêu ngoa kia một cơ hội nào để lẩn tránh.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh rốt cuộc có yêu em không?!
  • Yoongi biết mình đã hoàn toàn bại thảm dưới tay sóc bông, hắn chẳng thể giấu giếm thêm nữa, đành cụp mắt xuống để quên đi nét mặt gai góc của em vừa nãy, bất lực đáp nhỏ:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    ... Tất nhiên là... có.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Việc gì cũng giấu nhẹm đi, đó là mà yêu ư? Hức... hư... ức... Em đâu phải kẻ ngốc, việc gì cũng phải tỏ ra không biết... Em mệt mỏi lắm rồi, không muốn hiểu chuyện tới mức hóa đần nữa...
  • Tiếng khóc thút thít truyền tới bên tai khiến viên cảnh sát mở choàng mắt, ngỡ ngàng khi thấy cảm xúc của người kia vỡ òa một cách chóng vành. Hắn thoáng chút bối rối, sau đó dang tay lên, ra sức dùng giọng nói nhu hiền nhất có thể để kéo em về phía mình, xoa dịu tổn thương cho em nhiều nhất có thể.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ho... Hoseok à, Hoba à! Em lại đây với tôi, nhé? Tôi muốn ôm em rồi, nhớ mùi của em rồi. Nào, lại đây nhé... Lại đây với tôi đi...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ức... hức... hức...
  • Bé con vội vã dùng tay quệt ngang mặt, cố tìm cách ngăn nước mắt xấu xí của bản thân ngừng rơi trước kẻ đã làm tổn thương em sâu sắc. Nhưng không được, việc gượng ép kìm nén chỉ khiến nỗi xúc động càng tùy hứng tung hoành, lệ vẫn cứ tuôn mỗi lúc một nhiều, tiếng khóc day dứt nơi căn phòng bệnh yên ắng trở nên rõ rệt hơn. Không còn cách nào khác, em đành phải nương theo lời hắn dỗ dành mà từ từ nghiêng người nằm xuống trước ngực hắn, để người kia phải ra sức vỗ về mình.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Từ nay dù là chuyện nhỏ nhặt nhất, tôi cũng đều nói cho em biết hết. Xin em đừng khóc nữa, mắt sẽ sưng lên mất.
  • Những ngón tay người kia gạt lệ sang hai bên thái dương, run rẩy xoa đầu em.
  • Nằm trên người hắn, sóc nhỏ có thể cảm nhận cơ thể bên dưới rõ rệt tới nhường nào. Hắn đã gầy lắm, thân tàn lực kiệt đến mức báo động với hàng ngàn giọt dịch vẫn đều đặn truyền vào cơ thể. Lớp áo quần bảo hộ của em được tiếp xúc với mớ dây dợ chi chít quấn lấy thân người hắn, em mím môi, lòng dấy lên một nỗi xót xa tột bậc.
  • Hắn như thế này, sao em nỡ giận.
  • Em chỉ cầu mong hắn phải sống thật lâu để em thỏa sức giày vò cho xứng đáng với những điều tồi tệ hắn từng gây ra cho mình. Em chỉ mong hắn sống thật lâu...
  • Chỉ có thế.
  • Hoseok cứ khóc mãi, vì quá mệt mà ngủ thiếp đi trên người bệnh nhân Min Yoongi. Dù thân thể đã yếu, lại vừa thức dậy mà chưa được cử động đã phải đỡ một người nằm trong nhiều giờ liền, hắn thấy xác thịt tê cứng, dại đi.
  • Park Namgil ôm theo tập hồ sơ bệnh án bước vào phòng, khuôn mặt đang điềm nhiên của ông đột ngột thất kinh khi thấy "người nhà bệnh nhân" đã trèo lên giường, còn ngang nhiên nằm hẳn lên cơ thể người bệnh mà ngủ. Bác sĩ Park nghiêm mặt lại, gắt lên khe khẽ:
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Cậu kia đang làm cái gì đấy?! Yoongi, cậu liều mạng cũng một vừa hai phải thôi!
  • 'Suỵt.' - Yoongi đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho vị bác sĩ nhỏ giọng lại kẻo đánh thức người yêu khó khăn lắm mới vào giấc của mình.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Em ấy đang ngủ, ông đừng có làu bàu.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Chịu đựng cũng giỏi đấy, sắp chết đến nơi rồi vẫn còn tơ tưởng yêu đương.
  • Namgil rõ ràng đã có tuổi, song nếu phải "đấu võ mồm" với kẻ cứng đầu lại sĩ diện kia, ông nhất định sẽ không để bị thua.
  • Yoongi thở hắt ra ý như chối bỏ lời mỉa mai của đối phương, lơ đãng hỏi:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Vào đây có chuyện gì không?
  • Ông ngoại của Hoseok
    Ông ngoại của Hoseok
    Tôi là bác sĩ điều trị của cậu, không phải nô lệ!
  • Lại lần nữa, ông mạnh miệng nhấn nhá bởi không nghe thấy chút kính ngữ nào trong câu nói của kẻ vốn đang nợ ơn mình.
  • Tay cảnh sát không muốn dây dưa qua lại với lão lang băm lắm lời đó thêm nữa, bực tức đưa tay đang bị cắm đầy kim truyền dịch lên vò đầu cho mái tóc càng thêm rối bù, bất mãn lặp lại lời của mình sau khi đã chêm vào thứ kính ngữ rườm rà chết tiệt:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Dạ thưa ngài, ngài vào đây tìm tôi có chuyện gì ạ?
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Ha ha, phải vậy chứ!
  • Namgil được đà sảng khoái, bật cười thành tiếng khe khẽ trong lúc tay búng đầu mũi kim để tiêm thuốc vào chai truyền dịch mắc trên thanh sắt cao ở đầu giường.
  • Khi cảm nhận thứ thuốc mới vừa được trộn thêm vào dịch truyền đến tay mình, Yoongi khẽ nhíu mày lại vì đau. Hắn hỏi với âm lượng nhỏ nhất có thể:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    C... cái gì đấy?
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Không muốn chết sớm thì bớt tò mò đi. Đó là việc của bác sĩ.
  • Park Namgil thẳng thắn trả lời tên ngỗ nghịch kia, làm xong việc toan ra khỏi phòng ngay để không làm phiền giấc ngủ của đôi tình nhân thêm nữa.
  • Nhưng khi ông vừa xoay bước, Yoongi đã hạ giọng thâm trầm hỏi với vẻ mặt não nề.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?
  • Namgil bất giác ghì chặt lấy khay sắt đang cầm trên tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định đáp:
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Nhiều nhất là hai tháng.
  • Nói xong, ông rời khỏi đó ngay mà không chút do dự nào.
  • Yoongi thả lỏng người sau khi căn phòng đã một lần nữa yên tĩnh trở lại. Hắn hướng mắt nhìn lên trần nhà trong lúc tay vẫn đặt trên lưng em, vỗ nhè nhẹ để trấn an cho em không thức dậy giữa chừng.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Haiz... Xem ra thực sự đã đến lúc phải đi gặp Tử thần rồi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ha.
  • Khóe môi nhếch lên đầy cay đắng bởi số phận trớ trêu, Yoongi tự trào chính mình trước sự bất lực vì tuổi thọ đã dần cạn. Vì quá sợ hãi trước cái chết cận kề, con mèo lớn ấy dần mất kiểm soát, liên tục kề môi hôn lên đỉnh đầu của Hoseok trong vô thức, luống cuống nói cốt để giấu đi nước mắt giàn giụa lăn dài bên khóe mắt nhắm nghiền.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hoseok này, tôi yêu em lắm. Phải làm sao mới có thể dứt bỏ tình cảm này để kịp lúc rời đi đây?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hoseok à, tôi không muốn chết. Tôi chỉ muốn mãi ở bên đây với em thôi.
14
Chương 73: Tôi Muốn Được Sống